Trong 21 lần đã tổ chức, chỉ có 8 đội tuyển quốc gia là đủ tự tin để gáy to về thành tích hào hùng ở World Cup.

Vô địch World Cup cho phép các đội tuyển được tự hào đặt ngôi sao lên ngực áo và trở thành một chiến tích để đời.

Brazil

1958, 1962, 1970, 1994, 2002

Đây là đội tuyển quốc gia đầu tiên mà đã có mặt ở mọi kì World Cup, cũng như giành nhiều danh hiệu nhất, với 5 lần lên ngôi ở bốn lục địa khác nhau.

Họ còn sở hữu Pele, người đã đứng riêng biệt với tâm thế của một kỷ lục gia vô địch WC nhiều nhất trong lịch sử, ông có mặt trong thời kỳ hoàng kiêm của Selecao và cũng là một phần trong ba danh hiệu họ giành được. Ngoài ra, trong đội hình khi đó còn có Mario Zagallo, người đã hai lần vô địch khi là cầu thủ, một lần với tư cách là HLV.

Tuy vậy, họ lại chưa bao giờ nâng cúp ở quên hà, khi hai lần trải qua kỷ niệm buồn ở kì WC 1950 và 2014.

Đức

1954, 1974, 1990, 2014

Cỗ xe tăng luôn là ứng viên ở mọi kì World Cup và cũng hiếm khi dừng chân ở vòng bảng.

Họ có hai lần đăng quang khi còn là Tây Đức, gồm hai lần đầu tiên không được đánh giá cao. Chức vô địch 2014 của họ là lần đầu tiên kể từ khi quốc gia này không còn chia cắt, và họ còn hạ chủ nhà Brazil với tỉ số đậm nhất lịch sử 7-1 ở bán kết, trước khi đánh bại Argentina 1-0 ở chung kết tại Maracana.

Franz Beckenbauer trở thành cầu thủ thứ hai (sau Zagallo) từng chơi và dẫn dắt ở một kỳ World Cup và cũng vô địch, cũng như là đội trưởng đầu tiên làm được điều này (từng làm điều tương tự ở Munich).

Italy

1934, 1938, 1982, 2006

Đội tuyển quốc gia đầu tiên giành hai chức vô địch liên tiếp, với cùng một HLV (Vittorio Pozzo), Azzuri đã chờ 44 năm để có lần thứ ba vô địch, nhờ Paolo Rossi ghi bàn tại Tây Ban Nha.

Sau khi thất bại ở loạt penalty tại Pasadena, phải đến 2006 thì họ mới có danh hiệu vô địch thứ tư sau một trận chung kết nghẹt thở với tuyển Pháp…và lại là luân lưu, đó là một màn trả thù ngọt ngào cho thất bại ở tứ kết 1998.

Argentina

1978, 1986

Từng lỡ hẹn ở kì WC 1930, họ mất đến 48 năm mới vào đến chung kết và cuối cùng cũng lên ngôi, lần này là tại quê nhà. Dẫn dắt bởi Cesar Menotti, Albiceleste với thủ lĩnh là Mario Kempes ghi sáu bàn, trong đó có cú đúp ở chung kết trước đội tuyển đen đủi là Hà Lan.

8 năm sau tại Mexico chứng kiến đỉnh cao của sự nghiệp Diego Maradona. Màn trình diễn ở trận tứ kết trước tuyển Anh là tổng hợp những gì tinh tuy nhất của Argentina năm đó.

Pháp

1998, 2018

14 năm sau khi Platini đưa họ đến với chức vô địch Euro ngay trên quê nhà, thế hệ Les Bleus của Aime Jacquet mới đăng quang tại quê nhà lần nữa, dù trước đó hai lần không thể vào đến vòng chung kết World Cup.

Họ cũng đã trải qua chặng đường gian nan mới vào đến trận cuối cùng: bàn thắng vàng hạ Paraguay, luân lưu hạ tuyển Ý, và màn trình diễn của Lilian Thuram trước Croatia, trước khi cú đúp bằng đầu của Zinedine Zidane giúp họ đánh bại dễ dàng Brazil ở chung kết.

Sau khi nâng cúp với tư cách là đội trưởng, ngay tại Saint-Denis, Didier Deschamps đã dẫn dắt đoàn quân gồm những Lloris, Griezmann, Pogba và Mbappe đến với ngôi sao thứ hai, trên đất Nga.

Uruguay

1930, 1950

Nhà vô địch thế giới đầu tiên, họ cũng có có nhà cầm quân trẻ nhất với Alberto Suppici khi đó chỉ mới 31 tuổi khi họ vô địch giải đấu trong lần đầu tổ chức.

20 năm sau, họ đánh bại chủ nhà để đăng quang, và đó cũng là lần gần nhất họ lên ngôi ở World Cup.

Trên áo của tuyển Uruguay có đến bốn ngôi sao, là vì họ thêm hai danh hiệu HCV Olympic lên trên ngực áo.

Tây Ban Nha

2010

Đoàn quân của HLV Vicente del Bosque là đội tuyển duy nhất vô địch, dù để thua trận mở màn, và cũng là đội tuyển duy nhất cho đến lúc này vô địch trên đất châu Phi.

Tiki-taka là đặc sản thời điểm đó, khi nhà vô địch châu Âu mang đến Nam Phi và chinh phục World Cup.

Nhưng chiến bại sốc trước Thụy Sĩ đã khiến họ trật đường rày một chút, nhưng đã kịp trở lại với phong độ để nhất bảng H, chức vô địch năm đó nhờ pha ghi bàn ở phút bù giờ do Andres Iniesta sút tung lưới Hà Lan tại Soccer City.

Anh

1966

Dẫn dắt bởi Sir Alf Ramsey, Tam Sư dành chức vô địch duy nhất tại sân nhà Wembley, sau khi mở màn có chút chật vật trước Uruguay.

Trận hay nhất của họ chính là chung kết đụng độ Tây Đức, khi trận đấu phải đến phút bù giờ mới giải quyết xong. Geoff Hurst trở thành cầu thủ duy nhất ghi hat-trick ở chung kết, với pha dứt điểm cuối cùng khiến cho BLV Kenneth Wolstenholme phải thốt lên câu nói nổi tiếng “Họ tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc!”.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây